Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Đôi lời tản mạn cuối năm !

Đã gần tháng nay, sau khi chuyển nhà từ Blog Yahoo sang, công việc bận rộn nhiều lão lại đâm lười ra không còn chút hứng mà viết. Một năm cũ đã qua, một năm mới lại đến, bọn trẻ thì ngày một lớn lên, còn những người già như lão lại thêm một tuổi. Mỗi một tuổi nó lại đuổi xuân đi, con người ta không có thể cưỡng lại được. Trời đất xoay vần, thời thế thay đổi, tình hình rất là tình hình.
Nào là chuyện khủng hoảng kinh tế của thế giới tác động đến Việt Nam. Rồi tình hình thị trường bất động sản đóng băng. Nào là tình hình giá cả leo thang....
Giá nhà và bất động sản nó đóng băng cho cái bọn đầu tư nhà đất chúng nó chết bớt đi ! Lão đã có tí lều và mảnh đất cư trú rồi lão đếch sợ ! Ai lại thu hồi đất đai để cỏ mọc và chó ỉa đến gần 10 năm rồi vẫn để không ? Nhà làm xong phần mộc rồi không ai mua cứ để nằm chỏng chơ ra đấy !
Chợ búa vắng tanh vắng ngắt như chùa Bà Đanh, hàng hóa đầy dãy chẳng khỉ nào nó hỏi. Chỉ có các siêu thị rải ni lông ở vỉa hè bán đồ hạ giá là đông như quân nguyên. Bởi vì dân làm đếch gì có tiền mà mua đồ xịn, hàng xịn. Sắt thép, xi măng và vật liệu xây dựng cuối năm ế ẩm phải hạ giá. 
Chúng mày cứ đóng băng đi ! Tết này lão đếch cần mua sắm, lão đếch đi đâu sất, đóng cửa ở nhà hát Karaoke cho quên hết sự đời nhá !!!! 



Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Cuộc đời tôi đã được 60 mùa lá rụng ! (Cop từ blog yahoo)


Nghe mẹ tôi kể lại, mẹ tôi sinh tôi vào rạng sáng ngày 01/01 năm Nhâm Thìn. Đối chiếu dương lịch năm 1952 là ngày 27/1. Vì sợ con mình học dốt nên bố tôi đã trẻ hóa tôi bằng cách khai lại ngày sinh là ngày 04/04/1954. Nhưng khốn nỗi đến khi tôi bước vào học cấp 2 thì bị thiếu mất 2 tuổi, nên giấy khai sinh lại phải trả lại tên cho em là năm 1952; còn ngày và tháng đành phải chấp nhận để nguyên như vậy.
Cuối năm 1969- Đầu năm 1970, vì ham đi bộ đội, tôi quyết định làm đơn tình nguyện nhập ngũ khi đang học năm cuối cùng của trường cấp III Mỹ Lộc.
      Tuổi Nhâm Thìn, cuộc đời cũng thường thường bậc trung, không có gì nổi bật. Chức quyền cũng không cao và cũng không phải tranh giành gì. 
      Tôi vốn ghét văn chương từ nhỏ, nhưng mãi sau này mới thực sự đam mê. Vì thế nên chẳng có tập văn thơ nào nên hồn, mà chỉ viết văn thơ tào lao trên Phây sờ búc và Blog cho khuây khỏa, khi về hưu cho đỡ buồn. Với một đời người, tài năng  kém cỏi, được như thế cũng là quá nhiều.
      Sáu mươi năm nếm trải đủ vui buồn, sướng khổ nhưng không có gì phải ân hận. Trở về làm dân thường từ 01/01/2010, thấy lòng nhẹ nhàng, thảnh thơi. Cuộc sống tự do, tự tại, chẳng vướng bận gì. Đời như thế là sung sướng nhất rồi. Cảm ơn Cha Mẹ đã sinh ra ta. Cảm ơn Cuộc đời đã nuôi dưỡng ta nên một con người gọi là tạm có ích !
Thời gian....
Như con sông xuôi dòng chảy mãi
Tôi đã sáu mươi tuổi chẵn rồi                       
Lòng chạnh nhớ một thời trai trẻ
Cay đắng, buồn vui, sướng khổ...phận người.

Bốn mươi năm sống đời quân ngũ
Đi nhiều nơi rồi trụ lại ở quê
Đã bốn lần trước vực sâu sinh tử
Tuổi xuân trôi trong mưa gió dãi dầu
Đường quan lộ qua cầu trắc trở
Hạnh phúc riêng, đau khổ đầy vơi
Tính nóng nảy, coi trời như vung vỡ
Thơ văn là cái thú vui chơi.

T
ôi đã qua trọn một vòng đời ! 
Quãng đường sau, quỹ thời gian đang cạn. 
Mặc tất cả ! Cứ ung dung, bình thản
Vung bút làm thơ vui giữa đất trời.


Về nghỉ hưu làm Xe ôm kiêm Ô sin cho bà chủ ! 



  (UBND tỉnh ặp gỡ nhân ngày 22/12/2012)


(Đi ăn cơm giá cao và hát 1 bài mừng hạnh phúc của các cháu 12/2012)