Hòe ơi ! Hôm nay sau 23 năm em trở
về cõi vĩnh hằng, gia đình tề tựu đông đủ nhân ngày nhật kỵ của em !
Anh
vẫn còn nhớ như in cái ngày, tháng, năm định mệnh ấy. Hôm đó là thứ 5, ngày
19 tháng 6 âm lịch năm 1990, sau mấy tháng bận chỉ huy Trung đoàn diễn tập, xe
đưa anh ra ga Vĩnh Yên để về thăm em và các con. Chiều tối thứ 6 bỗng nhiên em
lên cơn vật vã, nôn, mửa, anh vội vã đưa em vào bệnh viện cấp cứu. Và cũng từ
lúc đó em thiếp đi không chăng trối được một lời. Huyết áp hạ, người mê man bất
tỉnh, bệnh viện thành phố chuyển em lên bệnh viện tỉnh. Đến 13 giờ 45 phút thứ
7 ngày 22 tháng 6 năm 1990 mọi phương tiện cấp cứu đều vô vọng, em nhìn anh lần cuối, nhìn ánh mắt em anh hiểu, muốn nói nhưng chẳng được nên lời ! Em đã bỏ anh và
các con mà đi. Anh chết lặng, nuốt nước mắt vào trong nói với mọi người ra gọi
xích lô đưa em về nhà. Thời tiết mùa hè nóng nực 39 - 40 độ, nhìn cái cảnh 3 đứa con đầu đội khăn
tang, đứa lớn nhất mới 11 tuổi, đứa bé nhất mới 5 tuổi đưa em về nơi an nghỉ
cuối cùng anh thật đau khổ vì thương em và thương các con. Em đã bỏ anh và các
con để ra đi quá sớm, ở cái tuổi 37 đang đầy sức xuân. Trong chiến tranh, mũi
tên hòn đạn của kẻ thù đã cướp đi một phần xương máu của anh cũng không đau
bằng nỗi đau mà anh đã mất em ! Anh rất
ân hận, bởi vì suốt năm tháng phải xa em và các con, âu cũng là nhiệm vụ của
người lính mà em ! Hãy cảm thông và bỏ quá cho anh em nhé ! Trong lòng anh đâu muốn vậy
? Giữa lúc đất nước gặp khó khăn, cái thời bao cấp cả xã hội và gia đình mọi người đều như thế !
Sau
23 năm em đi xa, nhà mình đã có nhiều thay đổi ! Giữ đúng lời thề trước anh
linh của em, anh và Lan đã nuôi dạy các con nay đều đã khôn lớn và trưởng
thành. Tất cả các con: con anh, con em và con của chúng ta, cả 5 đứa đều đã học Đại học, 4 đứa đã có công ăn việc làm đàng hoàng. Tuy không giàu có, nhưng được sự lo liệu của bố mẹ, cùng sự tự phấn đấu, các con cũng có nhà cửa vững chắc và cuộc sống đủ ăn, các cháu ngoan và học giỏi. Chúng mình đã có 4 thông gia, đến cuối năm nay chúng mình sẽ có 10 cháu
nội và ngoại tất cả em ạ ! Được như ngày hôm nay, không thể thiếu được công lao của Lan, người kế phụ, kế mẫu cùng sát cánh bên anh nuôi dạy các con trong suốt cả chặng đường.
Hôm nay ngày nhật kỵ của em có mặt đầy đủ các
con cháu và gia đình. Về xum họp cùng gia đình, với mọi người, với anh, Lan và các con em nhé !
Hàng năm đến ngày giỗ
Cây Lộc vừng trổ hoa
Cây Lộc vừng trổ hoa
Năm tháng dần trôi qua
Tiếc thương chưa nhạt nhòa
Như cây xanh khóc lá
Mãi một đời lìa xa
Tiếc thương chưa nhạt nhòa
Như cây xanh khóc lá
Mãi một đời lìa xa
Em một mình đơn côi
Giữa mông mênh thinh lặng
Anh nghe lòng chơi vơi
Xót xa từng chiều vắng
Mỗi năm ngày giỗ em
Anh lại ra thăm mộ
Mong em giấc yên bình
Duyên mình anh riêng nhớ
Cây bao lần nở hoa
Chồi mấy lần xanh lá
Dù em xa mãi xa
Vẫn hoài anh tiếc nhớ …